Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Nơi bậc cửa









Nơi bậc cửa


Có những lúc mẹ ngồi bên bậc cửa
Mắt đoái nhìn mòn mỏi đứa con trai
Năm tháng qua đi , chưa bao giờ trở lại
Con không về ngày đất nước bình yên

Có những lúc mẹ ngồi bên bậc cửa
Nhớ quê nhà ngày bỏ xứ tha phương
Nhìn mây trắng mẹ gởi về theo đó
Tình hoài hương lời nhắn nhủ thân thương

Có những lúc mẹ ngồi bên bậc cửa
Hai vai gầy trĩu nặng nỗi thương đau
Mẹ muốn gánh ngàn dâu cho tất cả
Chở che con như ngày tháng năm đầu

Có những lúc mẹ ngồi bên bậc cửa
Ngắm vầng trăng chênh chếch nửa chia phôi
Mấy mươi năm bóng cha về vĩnh cửu
Chắt chiu thêm ngày tháng mẹ đơn côi

Và giờ đây con ngồi bên bậc cửa
Lúc sinh thời nơi của mẹ nắng mưa
Trong gió thoảng mùi hương trầm nghi ngút
Sắt se lòng tưởng nhớ những ngày xưa

Nơi bậc cửa hôm nay nhiều thay đổi
Nghẹn ngào thèm hai tiếng gọi mẹ ơi 
Nay tóc con nhuộm thêm màu sương khói
Nỗi nhớ người còn đó vẫn chưa nguôi


Gởi người



 



Mười  sáu trăng này -trăng nhớ ai
Trăng nghiêng bóng lẻ suốt đêm dài
Mắt buồn xa thẳm bao nhiêu lệ
Đôi ngả trời riêng - soi cả hai
Tháng sáu người về mưa ướt mi
Trăng không thức nỗi - đợi chờ chi
Người về -quên mất vầng trăng ước
Sao nỡ vô tình  - buổi biệt  ly
Một chút tình riêng qua rất mau
Để lại cho em những nỗi sầu
Với bao mong đợi và mơ ước
Là quà kỷ niệm tiễn đưa nhau
Tháng bảy người đi – cách núi sông
Viết mấy dòng thơ để thỏa lòng
Bài thơ viết gởi riêng người đọc
Hiểu lấy giùm em - nỗi nhớ mong


Tình em



Mười sáu trăng tròn giấc mộng thơm
Từ em tiếng “ghét “ giữa môi hồng
Nhưng  không giấu được tình chớm nở
E lệ thầm trao nỗi nhớ mong
Đi bên anh một buổi chiều đông
Gió bay nhẹ rớt chiếc khăn hồng
Mong người quấn lại khăn quàng  mỏng
Mười bảy xuân thì bẻ gẫy ai
Giấc mộng chưa đầy vội nhạt phai
Em qua mười tám đã xa người
Có ai mai mối trầu cau đến
Em nhủ lòng mình cố đợi thôi
Chờ anh giữa độ tuổi hai mươi
Không nửa lời yêu gởi mây trời
Anh đi biền biệt tìm đâu thấy
Câm nín lòng  , nước mắt thôi rơi
Xa nhau  mấy độ mùa thu sang
Tình cờ gặp anh  phố lạ thường
Giữa Sài Gòn nắng trưa mùa hạ
Run rẫy lòng như rét gió đông


Dỗ một lòng đau






















Em ngồi run giữa ánh trăng tan
Nhờ trăng xóa hộ dấu yêu tàn
Trăng ơi có biết lòng ta vẫn
Nhớ người quên mất cả không gian 
Hãy xóa giùm ai vết ái ân
Người đi không vướng những phân vân
Có duyên không nợ tình hư ảo
Chớ để lòng sầu chút bâng khuâng 
Tức tửi lòng đau nghẹn mất lời
Người về ta ở lệ cứ rơi                                                                  
Ước mơ khao khát cho lần gặp
Thêm cho yêu dấu một lần thôi 
Dỗ lòng nín đi đừng hờn tủi
Mong người như thế để người vui
Định mệnh phải chăng là ly biệt
Trăng tàn còn lại tiếng mưa rơi

Anh đi rồi




























Anh về thăm giữa mùa mưa tháng sáu
Mở lòng em thêm bối rối xôn xao

Ngày ra đi không gặp người ở lại
Để em buồn tháng bảy trời  mưa bay


Em giữ lại lời yêu thương anh gởi
Vòng tay ôm sưởi ấm trái tim côi
Bờ môi hôn che tiếng nấc nghẹn ngào
Yêu thương đó bây giờ xa quá đỗi

Cám ơn anh cho một lần gặp mặt
Em yêu người không một chút phân vân
Rồi mai đây anh về bên kia ấy
Nhớ về người em nhìn phía chân mây


Đâu biết được thời gian nào đoạn cuối

Mười, hai mươi năm , có thể ngày mai
Biết có còn gặp gỡ ở tương lai
Xin đừng để giấc mơ dần phai nhạt

Giọt nước mắt ngậm ngùi lăn trên má
Em lau khô dòng thương cảm tình ta
Và đâu đó chắc rằng anh cũng thế
Bởi trái tim chạm đến cả đôi bờ

Trăng tháng sáu

















Trăng tháng sáu  


Em ngồi chờ trăng đến nửa đêm
Mây che  , mưa nặng hạt  bên thềm
Vầng trăng khuất bóng còn đâu thấy
Tháng sáu mưa hoài mưa triền miên
Em đếm từng ngày theo ngón tay
Chờ anh em đợi đến bao ngày
Hạnh phúc nào giấu trong nỗi nhớ
Mưa nhạt nhòa hay mắt em cay
Tháng sáu mưa, trăng vẫn hạn kỳ
Xin mưa gió thổi hãy tan đi
Góc khuya mong gặp người yêu dấu
Trăng lúc bên người có lạ chi ?
Có phải tình ta gọi cố tri
Mộng thực cho nhau có được gì
Phút giây tương ngộ lòng bối rối
Nghe chừng run rẩy phút chia ly

Tuổi mười ba
























Tuổi mười ba


Ở tuổi mười ba em biết yêu 

Yêu trăng yêu gió lẫn mây trời
Yêu hoa buổi sáng  hương  lan tỏa
Đọng giọt sương mềm thật mỏng manh


Một cánh hoa vàng rụng trong sân
Ngẩn ngơ tiếc nuối cánh hoa tàn
Ướp lên năm ngón tay vừa mở
Thương quá hoa ơi – lòng bâng khuâng


Mây trắng lang thang  , khắp ngả đường
Em về bóng xế buổi học tan
Phố vui gót nhẹ tung tăng bước
Thầm hỏi về đâu hỡi mây ngàn


Thức với đêm trăng để học bài
Trăng nghiêng gối bóng một vài giây
Bỏ quên sách vở nằm im tiếng
Cảm xúc trong em chợt dâng đầy

(Tặng cháu Hoàng Vy )



Một thoáng tình cờ



















Một thoáng tình cờ



Một thoáng gặp anh giữa phố phường
Vào mùa hạ đỏ phố đông quen
Mà sao tim muốn như ngừng thở
Máu của yêu thương trở về nguồn


Cứ ngỡ lòng mình thôi nhớ thương
Từ anh xa cách biệt quê hương
Ánh mắt vừa trao lòng dao động
Chân bước đi mà dạ vấn vương


Xa nhau ,dài mấy độ mùa sang
Anh bỏ em đi quá vội vàng
Một lời từ biệt chưa kịp gởi
Đã quá muôn trùng nẻo không gian


Anh về theo hạnh phúc chứa chan
Còn em xuân lỡ  úa thu tàn
Anh có thấy em ngăn dòng lệ
Vui cười che giấu nỗi gian nan

Mưa tháng sáu



























Tháng sáu trời chưa mưa 
Anh về qua lối xưa 
Gặp người chưa lần thấy
Thương biết mấy cho vừa


Tháng sáu trời giăng mưa
Người ơi biết hay chưa 
Xin mưa đừng rơi mãi
Để lối về người đưa


Tháng sáu trời thôi mưa
Mắt em lệ đong đầy
Tiển người về bên ấy
Xa rồi một vòng tay

Người đi rồi có hay
Riêng em một cõi này
Sống như mơ mà thật
Ngậm ngùi nhớ mưa bay



Trong nỗi đợi người

























Trong nỗi đợi người

Sài gòn chờ ai mưa tháng sáu
Tình gởi cho nhau được bao lâu
Mà sao ta cứ hoài mơ tưởng
Hạnh phúc nào trong giọt lệ cay


Em sẽ yêu anh yêu thật nhiều
Yêu từng hơi thở cận kề nhau
Yêu trong giây phút còn hai đứa
Đừng đợi kiếp nào mới được yêu


Anh về thăm  em sẽ lặng thinh
Bàn tay sao giữ lấy  ân tình
Mai kia mốt nọ không còn nữa
Ai cất dùm tôi phút ái ân


Người đi mang hết cả  tình tôi
Thành phố còn đâu bóng dáng người
Ta sẽ lang thang  nhiều con phố 
Tìm lại dư âm một góc đời

Người đi ta biết người đi mãi
Trăm nhớ ngàn thương nói với ai
Mai đây hiu hắt mình một bóng
Người chưa về sao lòng không vui

Kỷ niệm màu áo xanh




Ngày tôi ở tuổi mười ba
Mỗi lần đi học thướt tha áo dài
Màu xanh cho mỗi thứ hai
Còn lại các thứ áo dài trắng tinh
Trường ra thông báo tụi mình
Bán cho các lớp nữ sinh vải mềm
Hàng katé mặc đẹp mà bền
Về nhà xin mẹ may thêm áo màu
Mẹ bảo áo trắng đã lâu
Mua màu vải trắng năm sau khai trường
Mẹ bảo con không tỏ tường
Thích màu áo biển xanh dương da trời
Chiều về các bạn vui cười
Trong tay mỗi đứa vải tươi trắng ngần
Riêng tôi lặng lẽ âm thầm
Chờ ngày mai mới đến phần vải xanh
Đêm về thao thức mấy canh
Mong cho ngày sáng bước nhanh xuống đường
Mới hay trộm đến viếng trường
Đêm qua mất hết có lường được đâu
Thôi rồi- nước mắt tuôn mau
Em hai dòng lệ ướt nhàu tóc mai
Áo xanh em mặc thứ hai
Vẫn tà áo cũ ngày mai tan về
Xinh tươi tuổi mới cặp kề
Theo sau bụi đỏ vỗ về mấy câu
Kỹ niệm ấy đến ngày sau
Mỗi lần nghĩ đến không sầu mà vui
Có ai gặp cảnh như tôi
Chạnh lòng nhớ đến một thời áo xanh 

Ngũ hành sơn hoài cảm




Đứng trên triền núi Ngũ hành Sơn 
Nhìn xuống bao la biển sóng vờn
Bao quát một vùng mây nước biếc
Mở tay, thầm gởi những nụ hôn

Thuở ấy theo cha viếng cảnh chùa 
Ngây thơ lòng vẫn thấy nao nao 
Hang mây, thạch động hương huyền ảo
Càng bé nhỏ thêm giữa núi cao


Rồi đến mãi sau ta với người
Lần lên trăm bậc đá cùng cười
Dốc cao triền thẳm không chùng bước
Bởi tẩm tình yêu mật ngọt đời


Mây tháng tư về xanh rất trong
Lặng nghe gió biển hát xa xăm
Hòa cùng chuông mõ theo nhau vọng
Hoài cảm riêng mình gởi nước non


Nay chỉ mình ta lạc cảnh chùa
Thời gian mưa nắng chẳng ăn thua
Ta nhìn vẫn thấy ngày xưa ấy
cả chỗ cầm tay thẹn mắt đưa


Nhẹ giũ thời gian lớp bụi dày
Biển xa còn mãi sóng vơi đầy
Mắt cay có phải nồng hương khói ?
Hay lệ tiếc vì hụt nắm tay ?


Màu phượng Huế

















Màu phượng Huế

Huế có một màu hoa phượng vỹ
Đỏ lạ kỳ cuối hạ chớm thu
Mấy mươi năm một màu hoa ấy
Mà tóc thề nhuộm trắng pha sương

Xưa - sông Hương có người con gái 
Yêu màu phượng đỏ mỗi hè qua
Tràng Tiền thướt tha ngày hai buổi
Đồng Khánh sân trường dáng tiểu thư

Anh Quốc Học - tương tư một thưở
Gom màu sắc đỏ kết tình trao 
Thư anh viết hết lời tình tự
Rồi để mây ngàn thổi cuốn mau

Đất hứa chôn vùi chốn trăm năm
Làm thân cỏ mục chỗ anh nằm
Anh đi chưa nói lời yêu cuối
Còn nợ riêng em mối tình đầu

Con đường Lê Lợi  mỗi lần qua
Phượng nở hai bên đỏ góc trời
Cũng màu hoa đỏ sao kỳ lạ 
Như có tim hồng gởi gió đưa