.jpg)
Đứng trên triền núi Ngũ hành Sơn
Nhìn xuống bao la biển sóng vờn
Bao quát một vùng mây nước biếc
Mở tay, thầm gởi những nụ hôn
Thuở ấy theo cha viếng cảnh chùa
Ngây thơ lòng vẫn thấy nao nao
Hang mây, thạch động hương huyền ảo
Càng bé nhỏ thêm giữa núi cao
Rồi đến mãi sau ta với người
Lần lên trăm bậc đá cùng cười
Dốc cao triền thẳm không chùng bước
Bởi tẩm tình yêu mật ngọt đời
Mây tháng tư về xanh rất trong
Lặng nghe gió biển hát xa xăm
Hòa cùng chuông mõ theo nhau vọng
Hoài cảm riêng mình gởi nước non
Nay chỉ mình ta lạc cảnh chùa
Thời gian mưa nắng chẳng ăn thua
Ta nhìn vẫn thấy ngày xưa ấy
cả chỗ cầm tay thẹn mắt đưa
Nhẹ giũ thời gian lớp bụi dày
Biển xa còn mãi sóng vơi đầy
Mắt cay có phải nồng hương khói ?
Hay lệ tiếc vì hụt nắm tay ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét