Bâng khuâng một buổi chiều
Tan học em về với gió đông
Ôm nghiêng tập vở ép vào lòng
Em đi bước nhẹ trên đường phố
Lãng mạng sông Hàn để chờ mong
Áo trắng em mang lụa trắng ngà
Vờn bay trong gió phải lòng ai
Bao nhiêu ánh mắt nhìn qua lại
Em chỉ đợi người giữa đám đông
Có bóng dáng người vừa đi qua
Khua vang tiếng gót vọng từ xa
Tay che nửa mặt em e thẹn
Miệng nửa nụ cười tỏ nét duyên
Trời phải lòng người chuyển cơn mưa
Em ngại đường xa ướt áo dài
Ghé chân trú tạm bên hè vắng
Nơi đó hình như có một người
Bỗng dưng lòng chợt thấy run run
Môi cắn bờ môi cố giữ lòng
Em trách mùa đông sao quá lạnh
Để dối lòng mình đã yêu anh
Hai đứa bên nhau chẳng một lời
Vu vơ giẫm nát cỏ xanh tươi
Sông Hàn gợn lên cơn sóng nhỏ
Gió bấc thổi về áo em bay
Em phải về thôi - trời thôi mưa
Hoàng hôn rủ bóng phủ vai gầy
Em hiểu lòng anh đang gõ cửa
Sơn Trà chiều tím quyện dòng sông

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét