Nắng và em
Nắng lên từ độ em còn
Ngồi trong lớp học thả hồn tương tư
Áo em lụa trắng tiểu thư
Để anh vướng víu vần thơ dệt hoài
Nắng qua cửa sổ sân nhà
Hong khô sợi tóc mượt mà buông lơi
Bờ vai mười tám đôi mươi
Cho anh một thưở ngỏ lời yêu đương
Nắng đi đến tận xa phương
Em nghiêng vành nón ngập ngừng duyên tơ
Quên đi một mối tình thơ
Sang ngang em bước chuyến đò cuối đông
Nắng về em chẳng còn không
Hai tay ôm lấy chất chồng khổ đau
Bây giờ tình chết trong nhau
Gót son ngày ấy đời sau đợi người
Quay lưng nắng chẳng một lời
Thương anh em giấu ngậm ngùi tàn phai

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét